Anh có nghe thấy không? Tiếng thời gian đang gọi. Nhanh lắm. Vội lắm. Như suy nghĩ lướt qua trong đầu. Vừa mới ngày tháng đó thôi, vẫn còn hơi ấm của yêu thương nồng nàn và quấn quít sẻ chia, nay đã thành ký ức. Để rồi đôi lần, trong sâu thẳm chơi vơi, ta bối rối hỏi nhau: Hay là mình về lại ngày xưa? Để rồi, mong manh SỢ LẠC MẤT NHAU.
Có đôi lần em bối rối hỏi anh
Ta lạc nhau bao lâu rồi anh nhỉ
Sao thời gian trốn nhanh như suy nghĩ
Như lá cuối mùa biền biệt gió cuốn đi
*****
Đêm nay em nghe tiếng thầm thì
Của dấu yêu tình si trong quá khứ
Ánh mắt năm nào anh ơi có giữ
Hay nét son xưa tự ấy đã phai rồi
*****
Ta vội vàng ta lơ đễnh thả trôi
Ngày xuân xanh bên con dốc cuộc đời
Khi bạc tóc đã thành nơi xa vắng
Bóng đổ chiều thương bóng lặng thầm rơi
*****
Quán trọ trần gian – ừ nhỉ cõi giời ơi
Người với người rời nhau khi hương úa
Mảnh yêu xưa có chăng là đốm lửa
Tấm vé khứ hồi - còn nữa không anh
*****
Vì thương em… anh vá lại ngày xanh
Giữ chặt em trong mong manh vụn vỡ
Con sóng anh thương bờ em bên lở
Sợ lạc mất dòng… duyên nợ hóa phôi pha.
N.H.Y