Khi thở khẽ. Lúc cuồng phong bão nổi
Bão đi qua yêu thương ở lại
Khơi xa biết bao dòng. Hoàng hôn khói sương thôi.
Đã có lần ta bỏ lại sau lưng
Thành phố nắng vỡ trời
Thành phố mưa xối xả
Thành phố những con đường khó thở
Nhộn nhạo đến bơ vơ
Tìm ấm áp trong mình
Đã có lần ta khóc nỗi thường tình
Nghìn sợi tóc một chiều mây bay trắng
Nghe đâu đây chuyện đời được mất
Chuông chùa… Chợt tỉnh giấc mê
Thành phố nào chẳng lắm nhiêu khê
Kính cường lực chọc trời xanh vỡ nát
Máy điều hòa phả hơi trách móc
Tạm ứng ô xy. Nợ xấu đốt cháy rừng
Nên đã từng. Ta có lúc đã từng
Tặc lưỡi nghĩ thôi hèn đi một tí
Nhắm mắt giữ vùng an toàn đã
Thế mà thác nước chảy thời gian
Như bao người ta chạy trốn thời gian
Tin biển biếc không bao giờ lỗi hẹn
Giấu lo âu vào thân cát mỏi
Sóng tràn bờ. Sóng cuốn đi mau
Ta tưởng rằng biển chẳng biết đau
Vị muối mặn làm lành trăm vết xước
Chỉ đến khi chân trần trên cát
San hô cứa vào buốt nhói thịt da
Hình như ngàn đời biển giống chúng ta
Khi thở khẽ. Lúc cuồng phong bão nổi
Bão đi qua yêu thương ở lại
Khơi xa biết bao dòng. Hoàng hôn khói sương thôi.
14/7/24
N.H.Y