Vất vả con thơ vẫn khe khẽ môi cười
Nhưng hoa đời đâu phải mãi xanh tươi
Nên nếu mệt tựa người anh em nhé
Anh yêu em không vì tươi trẻ nữa
Chiếc áo xuân xanh đã mặc nửa cuộc đời
Nhưng trong lòng thương em lắm em ơi
Nên thấp thỏm sợ nơi em thiếu vắng
Anh yêu em không vì em trong trắng
Tấm trắng trong xưa nay trĩu nặng ưu phiền
Nhưng sao lòng nhung nhớ đến dại điên
Nên khói thuốc đốt bên hiên lặng lẽ
Anh yêu em nhọc nhằn cong gánh mẹ
Vất vả con thơ vẫn khe khẽ môi cười
Nhưng hoa đời đâu phải mãi xanh tươi
Nên nếu mệt tựa người anh em nhé
Kệ ngoài kia bão tràn cơn dâu bể
Có lòng anh ấm áp đón em về
Anh yêu em không bồng bột si mê
Đừng cố gồng sợ anh chê em nữa
Ở bên anh cứ hồn nhiên một nửa
Đừng lo rằng một nửa sẽ quên em
Anh yêu em đến cùng tận của đêm
Nên ru mãi giấc êm đềm yêu dấu.
N.H.Y