Có nhiều đêm trằn trọc
Biết mình bước chân sai mà thấy lòng nặng nhọc
Nén tiếng thở dài và học cách bớt cô đơn
Chênh chếch ngoài cửa kia, ánh trăng bạc nhắc trái tim sờn
Đàn bà đi qua những mùa xưa...giữ ký ức như gợn sóng khẽ vờn mặt sông tĩnh lặng
Nhưng nếu có một ngày nỗi đau thành quá nặng
Hãy buông dần những thứ chẳng còn yêu
Đàn bà đi qua những mùa xưa...chỉ còn ước mỗi chiều
Có người điếc...để nghe lòng mình phiêu lãng
Những câu chuyện chỉ còn là dĩ vãng
Vẫn ăn mày và tự thổi phồng lên
Đàn bà đi qua những mùa xưa...nhiều lúc chỉ muốn quên
Những mảnh vụn khiến tim trầy xước máu
Để nhớ ... những nẻo đường không còn nơi cho nỗi buồn nương náu
Để tha hồ trút sân si hờn giận những mùa sau.
N.H.Y