Lạc lối lạc loài hun hút giữa nhân gian
Trải qua rồi mới thấm những trái ngang
Mới hiểu được bình an là hạnh phúc
Có những ngày thấy lòng thành đá sỏi
Cằn cỗi hoang vu giữa một cõi ơ hờ
Người với người chẳng phải như thơ
Mà ghê gớm đến mệt phờ cả não
Ai bảo rằng ta đang mơ mộng hão
Hãy nhìn lại mình trong cơn bão tham sân
Cuộc đời này hư ảo tựa phù vân
Vinh hoa mãi cũng có lần sa sút
Ai chẳng từng đưa chân sai bước hụt
Lạc lối lạc loài hun hút giữa nhân gian
Trải qua rồi mới thấm những trái ngang
Mới hiểu được bình an là hạnh phúc
Người với người vùng vẫy trong vinh nhục
Cuộc bể dâu như khúc nhạc muôn màu
Năm tháng vô tình đừng ôm giữ khổ đau
Sắc sắc không không trắng phau về với đất
Đời hữu hạn mong yêu thương là thật
Dẫu đá sỏi rồi… đừng để mất thương yêu.
N.H.Y