Trú thân dưới bóng bồ đề thỉnh chuông
Trời chiều nghe thật là buồn
Xuyên vào đến tận cội nguồn thương đau
Vượt qua bom đạn em về
Trú thân dưới bóng bồ đề thỉnh chuông
Trời chiều nghe thật là buồn
Xuyên vào đến tận cội nguồn thương đau
Cuối cùng chẳng có gì đâu
Đơn sơ áo vải thâm nâu, cửa chùa...
Đêm đêm lạnh lẽo gió lùa
Bao nhiêu u ám chạy ùa vào tim
Mộng du như kẻ trốn tìm
Ngoài kia lạnh lẽo đêm đen mịt mù
Sân chùa một góc âm u
Để em thèm tiếng mẹ ru thuở nào
Trời cao cao, gió cao cao
Cái buồn cứ thế đi vào cô đơn
Bây giờ chẳng biết thiệt hơn
Bồ đề rụng lá sau cơn gió chiều
Mõ, chuông gõ đến là nhiều
Em trầm mình giữa bao nhiêu cái buồn
Giá mà cứ thế đi luôn
Để không còn sống cô đơn cửa chùa
Tháng năm đều đặn già nua
Đến ngày giỗ bạn em chưa kịp về
Nép mình dưới bóng bồ đề
Thỉnh chuông, gỗ mõ quên lời thề xưa...
Phạm Hoàn
Bài thơ dành tặng các chị, em bộ đội, TNXP, dân công hỏa tuyến... nhân ngày 27-7