24/08/2022 19:18
Có những nỗi đau khiến người ta nghẹn ngào chẳng cất lên lời. Có những nỗi đau rưng rưng trong đêm tối, quay quắt trong cô đơn, như mũi tên xuyên qua tim buốt nhói. Có ai đã trải qua nỗi đau như cô gái trong câu chuyện – thơ sau đây không nhỉ? Nếu có, hẳn sẽ tự nhắc mình: THÔI. Thời gian rồi sẽ xóa nhòa đi tất cả.
Người ta từng tuyên bố
Sẽ chỉ yêu mình tôi
Thế nhưng thời gian trôi
Thưa dần, thôi không ghé
Tôi ôm tôi nhè nhẹ
Khe khẽ nhắc tôi rằng
Tình chỉ như ánh trăng
Vằng vặc soi nỗi nhớ
Rồi người ta lấy vợ
Sau cái lần tìm tôi
Xin lỗi rất ỉ ôi
Rằng bị lôi vào bẫy
Tôi mỉm cười thôi vậy
Quay đi mắt cay xè
Tôi tự mình vuốt ve
Cơn đau đè lên ngực
Cô đơn tôi thổn thức
Rưng rưng nhìn bóng đêm
Hình như có mũi tên
Xuyên qua tim buốt nhói
Muốn cất lời lên gọi
Mà chẳng thể nữa rồi
Tôi cuộn mình trong tôi
Mưa bên trời… mưa mãi.
N.H.Y