Cuối một ngày hối hả, thấy nhớ anh
Ngoài ô cửa trời còn xanh không nhỉ
Tháng ngâu rồi, em bồi hồi chợt nghĩ
Mặc kệ trời, em chỉ nhớ anh thôi
Nhớ con nắng vỡ đôi, nhớ mưa trôi đường phố
Ngõ nhỏ buồn tênh dưới thâm trầm mái cổ
Anh có về Hà Nội không, cùng em đi bộ
Trên những vỉa hè lô nhô quán cóc xưa
Thất Tịch lại đến rồi, lòng sợ ướt cơn mưa
Sao anh chẳng đón đưa em lên chùa cầu duyên son sắt
Vẽ cho em cây cầu bắc trên ngàn đôi mắt
Của những ánh sao thắp khắp dải ngân hà
Anh giờ đã xa rồi, em cũng rất xa
Giá như được vỡ òa đêm Thất Tịch
Mỗi năm một lần thôi, đừng mưa ngâu rả rích
Để bước qua cầu Ô Thước gặp tình yêu
Chỉ dám ước thôi, nghiêng ngả nhớ trong chiều
Hỏi Ngưu – Chức biết bao nhiêu ngâu nữa
Tan hợp, hợp tan chẳng chia lìa hai nửa
Mãi mãi tìm về thắp lửa bốn phương yêu.
N.H.Y