- Lòng con muốn cưới người này
Giời đem gả cho kẻ khác!
Đã bao nhiêu đời nay rồi
Cha xử chúng con rất bạc!
- Này! Ta ở cao, lại xa
Mẹ của các con là Đất
Mẹ con bảo ta thế nào
Ta đều nghe theo răm rắp!
- Thế thì còn mong mỏi gì
“Vua nghe vợ còn mất nước”
Giời là cha của các vua
Chẳng nhẽ, câu này không biết?
- Con trách thì ta chịu rồi
Người nói gì, ta chẳng thuộc!
Nhưng nhìn thiên hạ mà xem
Ai cãi vợ mà hạnh phúc?
- Giời ơi! Giời ơi là Giời!
Sao lại lấy người làm mực
Giời là cha của con người
Giời đâu phải là phó mộc?
- Ừ! Ta không là phó mộc
Nhưng mà ta không muốn chết
Bí quyết của ta đây này :
“Nghe vợ, không bao giờ thiệt”!
- Thế không lấy vợ thì sao
Không lo, không sầu, không mệt?
Đàn bà, cha gả hết đi
Con quyết một lòng thủ tiết!
- Ôi! Con ta sai to rồi
Nam nhi, trông thì lẫm liệt
Có vợ thì mệt vô cùng
Nhưng không vợ, là con chết!
- Không vợ mà chết thật sao?
Nói thế, ai mà nghe được?
Nhàn tản, rong chơi tha hồ
Không một ai tin cha hết!
- Con ơi! Nghe ta đây này
Không vợ, khổ nhiều, sướng ít!
Mình không tự đẻ ra con
Lấy gì để mà ríu rít?
Mình luôn mê mải sông hồ
Không nhà, không giường, không bếp
Con làm hàng vạn câu thơ
Nghe xong, bạn bè “Tạm biệt!”
(Mà chớ đem thơ về nhà
Thơ làm vợ mình “bốc nhiệt”!
Lúc yêu, họ rằng yêu thơ
Cưới rồi, thế là chấm hết!)
Nghe này! Ta không sợ ai
Trước vợ, ta đành xẹp lép!
Thi thánh, nhưng con xác phàm
Đừng lao mình vào gang thép!
Lúc trẻ, ta đã thử rồi
Thế nên, giờ, ta “một phép”!
Nghe ta, lấy vợ, theo đời
Da con lúc nào cũng đẹp!
Sau này, vợ “hai năm mươi”
Tha hồ đọc thơ trong bếp!
- Thôi thì... dù chưa tin lắm
Con đành nghe vậy, lời Cha
Đợi ngày “Đọc thơ trong bếp”
Giờ, treo thơ lên xà nhà!
Đỗ Trung Lai