Cuộc đời này có dài lắm không anh
Một kiếp người sao mong manh đến thế
Mới ngày nào mở mắt nhìn dâu bể
Đã thấy trầm luân ngấn lệ bao lần
Và một năm chưa kịp ngắm hết xuân
Hạ đã đến sau lần hoa gạo đỏ
Chiếc áo thu vàng vừa bay trong gió
Đông đã sắp tàn trên ngọn cỏ giá sương
Thời gian… Ôi nhật nguyệt vấn vương
Ngày rất ngắn trên con đường ta sống
Vừa sáng sớm sau đêm dài lắm mộng
Nắng đã ngủ vùi ngơ ngác bến sông trăng
Mới ngày nào còn như những búp măng
Vội vã sống chẳng biết rằng đang sướng
Thanh xuân đã trôi về tưởng tượng
Hiện tại trở thành ký ức phong sương
Người vẫn đâu đây… Người đã qua đường
Dòng sinh mệnh khát ái thương bể khổ
Dẫu biết rằng luân hồi không thể cố
Vô ngã vô thường sao vẫn thấy bâng khuâng.
N.H.Y