Bát cơm thơm vùi cả trưa hè
Vùi bóng cha vùi cây rìu khạc lửa
Vùi âm thanh đời con mãi còn nghe."
Thơ quán xin trân trọng giới thiệu chùm thơ đầy cảm xúc của Nhà thơ, Tiến sỹ Đinh Nho Tuấn viết về cha mùa Vu Lan.
GIỮA TRƯA HÈ CHA TÔI BỔ CỦI
(Tưởng nhớ Cha)
Giữa trưa hè cha tôi bổ củi
Dòng mồ hôi chảy ướt cây khô
Cha đạp lên bóng mình thành vũng
Âm thanh dồn khạc lửa củi trơ
Những mảnh củi văng ra như đời cha
Thanh hy sinh, thanh khổ đau toé máu
Khoảnh sân nhà vung vãi tháng năm
Bàn tay mẹ lui cui nhen nấu.
Những nhát rìu cắm sâu vào thân cây
Khó kéo ra như cuộc đời mắc cạn
Bổ xuống nhấc lên lưỡi rìu bóng loáng
Đời cha tôi sét rỉ dưới lưỡi rìu.
Cha tôi bổ củi nát trưa hè
Ai đổ muối lên lưng cha từng vốc
Những mảnh dăm lao về phía tôi ngồi
Để mai này cắm sâu vào kí ức.
Những ngày xa bếp mẹ cha đỏ lửa
Bát cơm thơm vùi cả trưa hè
Vùi bóng cha vùi cây rìu khạc lửa
Vùi âm thanh đời con mãi còn nghe.
CHA VÀ ĐÊM BA MƯƠI
Dáng Cha ngồi bên bếp hồng bóng chạy
Nồi bánh chưng tấm tức đổ mồ hôi
Đêm ba mươi củi than hồng rách nát
Đêm nhân từ che áo vá Cha ơi!
Gió dập dồn đuổi thời gian bên cửa
Phên liếp kêu trong tiếng hát tắc kè
Bụi tre già đêm ba mươi không áo
Có rùng mình trong gió buốt đồng quê!
Cha cời lên cho năm qua cháy đượm
Những gian truân tí tách nổ tay người
Ừ, áo vá khoác vào ta chân thật
Đêm qua dần và ngày sáng lại thôi.
Đêm ba mươi trời che giấu ánh trăng
Đêm khác người, chẳng cần gì le lói
Chỉ có Cha ngồi thắp lửa cho con
Soi đường đi ngày mai ngóng đợi.
Đêm ba mươi đã trôi vào dĩ vãng
Con về đây cúi xuống bên đồng
Mộ của Cha đón xuân cùng khoai lúa
Đá lạnh sờ, lòng con choán mùa đông.
Một tiếng én hót bên trời trong quá
Ngỡ tiếng Cha dụi tro lửa, canh tàn
Nghe mùa xuân dội muôn vàn thác nước
Vào thân đồng, vào đôi mắt của con.
CHA
Mộ Cha nằm chung đồng lúa
Vì sao chấm giữa bầu trời
Thu mình, vồng lên giọt lệ
Giữa trùng sóng lúa biển khơi.
Làng quê mật thơm rơm rạ
Áo nâu lẫn với trâu cày
Tre già chen con đường nhỏ
Rối bời lấp loá, cỏ may.
Dân ca rì rào lúa hát
Con giam, con tép cùng bè
Rô đồng từng đàn nhảy múa
Chuồn chuồn ngây dại im nghe.
Trời đất say cơn giao hưởng
Núi xa góp chút hương rừng
Chao nghiêng từng đàn chim nhỏ
Đan trời tiếng hót tầng không.
Chân Cha vượt ngàn, leo dốc
Giờ đây mỏi gối ngủ vùi
Sinh ra quê nghèo cằn đất
Lại về với đất an vui.
Một đời với nghiên, với bút
Chắc tay mềm mại dòng Lam
Tựa lưng dựa vào Thiên Nhẫn
Hồn say Ngàn Phố, mây ngàn.
Cha về vần thơ viết dở
Bút nghiên gác mực vướng đời
Trên bàn sách chưa kịp khép
Đau lòng nhân thế sao nguôi!
Cha nằm đất trời nổi gió
Đêm đêm ngắm ánh sao trời
Đồng xanh ru Cha yên giấc
Xóm làng ấm áp vành nôi.
Mộ Cha trầm buồn nốt nhạc
Trên khuông ô kẻ cánh đồng
Con về lòng như đàn gãy
Ngác ngơ cơn gió qua sông.
Tác giả Đinh Nho Tuấn