Trai làng đã về, người còn, người mất
Em đỡ mẹ, nghẹn ngào trong tiếng nấc
Giọng nói mờ dần, mẹ hỏi: anh đâu?
Ngày ra đi anh nắm tay em
Anh chỉ nói tạm biệt em, không hẹn ngày về lại
E ngập ngừng lặng yên không nói
Nước mắt rơi, nụ hôn mặn đầu môi!
Anh đi lâu, cũng đã mấy năm rồi
Cây cau trước nhà cũng đã thêm mấy đốt
Mái tranh nghèo đêm mưa nước dột
Anh vẫn chưa về, tựa cột mẹ ngồi trông!
Anh ở nơi nào, anh có nhớ lắm không
Đêm không ngủ, em vẫn thầm thì nhắc
Ở phía biển vẫn ầm vang đại bác
Khói đạn mịt mù phủ kín xóm, làng xa!
Chiến tranh lâu rồi, mệt mỏi cũng đi qua
Trai làng đã về, người còn, người mất
Em đỡ mẹ, nghẹn ngào trong tiếng nấc
Giọng nói mờ dần, mẹ hỏi: anh đâu?
Hòa bình về từ đó cũng rất lâu
Em vẫn thắp nén hương cầu mong anh về lại
Anh vẫn thế cứ biệt tin mãi mãi
Cây cau trước nhà buồn chán chẳng đơm hoa!
Tác giả: Phạm Hoàn