Phố thênh thang đom đóm chẳng ánh đèn
Những con đường say vùi giấc ngủ
Đôi tình nhân thức trắng thâu đêm.
Thêm một vần thơ, thêm một giấc mơ
Đêm mùa thu, ta nép vào Hà Nội
Gió thanh xuân giấu hơi ấm đâu đây
Người đi xa, ngỡ đang về chuộc tội.
Này sông Hồng, ngươi sống bao nhiêu tuổi
Mà sóng chiều vời vợi hát phù sa
Chiều hồ Tây hoàng hôn hôn con sóng
Búp sen xanh thơm ngát, hiền hoà.
Ta lầm lũi tìm lại thời nghèo đói
Những cánh đồng hoa cỏ của ta đâu!
Và đâu nữa thảm cỏ xanh trìu mến
Nơi em ngồi hoang dại buổi mưa ngâu.
Ta kiếm tìm đêm đông xưa Hà Nội
Phố thênh thang đom đóm chẳng ánh đèn
Những con đường say vùi giấc ngủ
Đôi tình nhân thức trắng thâu đêm.
Ta kiếm tìm trăng xưa lẻ bóng
Mặt trời đêm, thay ngàn vạn ánh đèn
Thứ ánh sáng dìu mơ quên cơn đói
Quên muộn phiền, lấp loá giữa trời hoang.
Ta kiếm tìm những bạn bè đồng lứa
Mỗi bóng hình gửi gắm những niềm riêng
Những tình thân sinh thành trong đói khổ
Mà vững bền, khắc khoải, thiêng liêng.
Ta kiếm ta giữa muôn trùng tiếng động
Mẩu đời ta rơi rớt ở nơi nào
Ta và em, thẳm sâu trong tiền kiếp
Như sao trời, xa lắm, mãi trên cao.
Hồ Gươm ngủ, giường phố đêm chật chội
Chợ Đồng Xuân mệt lử ngày dài
Ba mươi sáu phố phường oằn mình không yên giấc
Đêm chưa tròn đã bừng tỉnh ban mai.
Phố đã đuổi sông Hồng xa bãi vắng
Sóng dạt trôi về miền nhớ xa xăm
Rừng ven sông còn đâu mà nức nở
Ký ức nằm ngây dại giữa mùa đông.
Ta nhận ra gió heo may chung thủy
Với mình ta chưa xa lạ bao giờ
Vẫn là kim vô tình châm tê buốt
Tay ta buồn, run rẩy cả vần thơ.
Hà Nội ơi, khuôn mặt người năm cũ
Vẫn nhìn ta yên lặng đến phai tàn
Phố vòi vọi mọc lên từ gạch đá
Ta đào tìm kỷ niệm giữa tâm can.
Tay heo may, trong tay ta ấm nóng
Ta già đi, gió an ủi, vỗ về
Đất lật lên những ngày qua lạnh cóng
Ta lạc đường đến nương tựa cõi mê.
(Tặng những người bạn khoá LHS NGA 1985)
Tác giả Đinh Nho Tuấn