Anh đừng gọi em là đàn bà cũ
Dù cánh đồng em lam lũ chẳng vẹn nguyên
Tâm hồn em những vết sứt chưa liền
Và trái tim em niềm đau chôn chặt
Xin anh đấy, đừng yêu em bằng mắt
Vì đôi mắt em đã khóc cạn cả nỗi buồn
Một gánh nhọc nhằn em chẳng thể nào buông
Nơi những đứa con luôn chờ ngóng mẹ
Đừng nghĩ rằng cũ rồi là em sẽ
Sứt mẻ khắp nơi và cảm xúc chai lì
Mở mắt nhìn đời qua lăng kính hoài nghi
Hay tự ti sợ cành cong lại gãy
Xin anh đừng nghĩ cũ là như vậy
Hãy dìu em đứng dậy bên đời
Đừng buồn nếu thấy em thận trọng anh ơi
Anh sẽ nhận ra em cả một trời chan chứa
Phía cuối con đường em là người thắp lửa
Đã nói là làm, đã hứa sẽ chẳng buông
Em chỉ muốn êm đềm và chỉ thích yêu thương
Anh nhớ nhé… không tầm thường… không cũ.
N.H.Y