Cũng như không đi hết những ngày em tuổi trẻ
Hà Nội đó, ngàn năm lời dang dở
Phố bần thần khoanh mình dưới heo may
Ta âm thầm dựa lưng vào Hà Nội
Sương sông Hồng trở khói bay về
Thu lạc đường đêm qua không ngủ
Cọ vào ta như tỉnh, như mê
Nước hồ Gươm vẫn màu mắt biếc
Con đường xưa nay khoác áo heo may
Tay gió gặt mùa thu lá vội
Rơi vào ta mải miết chất đầy
Cúc hoạ mi xôn xao lời gió
Tiếng yêu thương pha sóng đỏ sông Hồng
Anh có kịp ghé chiều Nhật Tân, bên ấy
Hái tặng em bông hoa tuyết trắng trong!
Anh có kịp dắt em qua mùa cũ
Những con đường ướp cốm sen xanh
Hương ngập ngừng thơm tràn lối nhỏ
Chỗ ta ngồi nắng lạ vây quanh
Em yêu ơi! Anh không thể qua hết ba sáu phố phường
Cũng như không đi hết những ngày em tuổi trẻ
Hà Nội đó, ngàn năm lời dang dở
Phố bần thần khoanh mình dưới heo may
Bỗng thấy mình nhớ nhớ quên quên
Một gói xôi, ly trà, gốc nhãn
Một góc trời, tôi, em và bè bạn
Nguyên trong ta ngàn vạn những vẹn nguyên.
Em yêu ơi, anh không thể trả lại em những ngày qua
Thôi đành để sông Hồng ca hát
Thôi đành để lặng yên cúc hoạ mi vô tư
Thôi đành để gió đông về ngào ngạt.
Đất díp mắt rồi theo bóng dáng mùa thu.
Đinh Nho Tuấn