Rồi một ngày em bất chợt hỏi anh
Làm thế nào để quên đi quá khứ
Ánh mắt em đáy hồ sâu tự lự
Giữ mãi chuyện buồn chẳng giữ được thân ta
Em bảo rằng từng mơ một mái nhà
Và mong có một gia đình hạnh phúc
Con đò yêu thương giữa đôi dòng trong đục
Vẫn yên bình như lúc mới nên duyên
Sao đời em phải gắn với buồn phiền
Đến mức muốn buông không thèm lưu luyến
Quá khứ ấy chẳng như em từng nguyện
Ôi đóa trinh nguyên sương gió đã phai tàn
Anh nghĩ rồi… ai chẳng ước bình an
Nhưng cuộc sống vẫn muôn vàn cay đắng
Nếu em muốn về trong em phẳng lặng
Gắng chấp nhận mình và gắng học cách yêu
Phía bên kia con dốc chính là chiều
Nghệ sỹ dương cầm vẫn phiêu diêu như thế
Phím trắng phím đen chỉ là ước lệ
Khúc nhạc vui buồn em nhé… sẽ an nhiên.
N.H.Y