Anh à
Hà Nội vào mùa Ngâu rồi đấy
Mưa gió tả tơi xen lẫn tiếng thở dài
Mùa thổi hao gầy một thoáng qua vai
Làm tóc rối bay dài sang phiến nhớ
Em lặng lẽ tìm câu thơ viết dở
Ướp chút hương thơm ai đó lỡ quên rồi
So sợi tơ hồng từ thủa vẫn chung đôi
Nhặt cánh hoa rơi ướt lưng trời ký ức
Câu chuyện tình xưa nửa mơ nửa thực
Nửa giữa ngàn sao đánh thức dải ngân hà
Nửa chập chờn với chiếc lá bay xa
Một bước nữa thôi sẽ vỡ òa thương nhớ
Anh à
Hà Nội mùa Ngâu anh đừng làm em sợ
Nhớ đến xót xa, em đã lỡ biết rồi
Mỗi năm cầu Ô Thước một lần thôi
Mình về lại làm đôi cho bớt nhớ
Để đến qua Ngâu khi hai bờ cách trở
Tận cùng yêu thương tim vỡ vẫn chung tình.
5/8/22
N.H.Y