Em đây. Người con gái vẫn âm thầm đứng sau anh từ xa đây. Em từng mơ được nắm tay anh đi dọc phố trong tiết trời se lạnh. Anh sẽ ôm em thật chặt và nói những lời yêu thương chân thành. Chưa bao giờ em lộ ra suy nghĩ đó với anh. Chưa bao giờ ta kề bên. Chỉ là sự chờ đợi trong xa cách. Rồi một ngày, chẳng thấy anh đâu. Em chợt nghĩ… Nếu như vậy, có lẽ nào gọi là yêu không? Kệ nhé. Em chỉ viết vào đây. Thế thôi.
Nếu chẳng biết gì thì có gọi là yêu
Chẳng được bên nhau mỗi buổi chiều
Chẳng được má ấp môi kề khi đêm đến
Chẳng được nhìn nhau lúc nắng lên
Nếu chẳng được cùng sẻ chia khoảnh khắc êm đềm
Chẳng được ở trong vòng tay xiết chặt
Chẳng được nếm mùi nước mắt chảy trong nhau
Chẳng biết tiếp mùi hương quyến luyến thủa ban đầu
Thì có gọi là yêu không anh nhỉ?
Nếu ngày nào em cũng nghĩ ta hò hẹn
Anh đã trở thành quá đỗi thân quen
Rồi bỗng nhiên chẳng thấy sáng đèn
Thời gian cũng chẳng dành cho em nữa
Em vô nghĩa khi chỉ còn là một nửa
Chẳng thể nào vui nữa nếu không anh
Thấy nửa hồn mình tê tái mong manh
Vì cứ nghĩ anh đã dành cho ai khác
Biết không anh, đời cũng như khúc nhạc
Nốt bổng nốt trầm...chỉ khác ở người chơi
Cần có anh để tấu khúc nhạc đời
Để ghim mãi nơi anh ngày hạnh phúc.
N.H.Y