Cho tôi về yêu lại bến sông xưa
Những chiều xa thưa chuyến đò quê mẹ
Bãi dâu xanh ròn tiếng cười thơ trẻ
Mắt nâu tròn mê mẩn một bụi me
Sông Đáy quê tôi những buổi trưa hè
Hé cửa nhẹ nhàng đi tìm ve đang hát
Gió triền đê ru lòng tôi dào dạt
Bước chân trần trên cát thủa trăng non
Mái ngói tường rêu không biết có còn
Những buổi học lon ton đi đổ dế
Và tuổi thơ trong vườn dâu e lệ
Má ửng hồng như thể cánh hoa xuân
Mùa phù sa lên xuống đã bao lần
Dòng sông cạn níu đôi bờ gần mãi
Để nước về sóng lại xô mê mải
Khung cửi gõ đều như trở lại ngày xưa
Thương những chiều văng vẳng tiếng thoi đưa
Con suốt óng vườn tơ vừa hồ trắng
Lụa tơ tằm dệt lung linh dưới nắng
Thương con đò đã vắng khách sang sông
Cá quẫy đâu đây trong ký ức hồng
Luống ngô táp qua mùa đông lạnh giá
Ôm vào lòng những lo toan vất vả
Sông Đáy đôi bờ ru trọn cả yêu thương.
25/2/22