Tôi cùng em thơ hái lá vàng
Cúi chiều, suối trong, hai đứa thả
Thả những thuyền câm theo gió mang.
Tôi nhớ chuyện xưa, chuyện rất xưa
Thuở em mười chín, áo Xuân vừa
Mắt em như ngọc, hồn như ngọc
Chẳng biết nhân tình có hay chưa!
Những buổi sáng mai em bước sang
Nắng thắp sao hoa xếp hai hàng
Áo trắng, quần đen, hương con gái
Phảng phất gió trời giọt nắng mang.
Thuở ấy tôi còn chưa biết yêu
Gã trai vừa lớn biết chi nhiều
Cổng tình xa lạ, tình xa lạ
Giây tình chưa trói, đói lời yêu.
Mùa thu năm ấy gió đi hoang
Tôi cùng em thơ hái lá vàng
Cúi chiều, suối trong, hai đứa thả
Thả những thuyền câm theo gió mang.
Có người khách lạ bên xóm lạ
Đem cả tình si đến với em
Từ đấy, em - tôi, đường chia ngả
Trống vắng tôi về, trống vắng thêm.
Chiều chiều rừng thu còn thay lá
Suối vẫn còn reo dưới sương mây
Thuyền vàng đã trôi, trôi biền biệt
Tiếng cười xưa vướng, vướng heo may.
Sao trời đã tắt trên một lối
Đông về tê cóng những niềm yêu
Nhớ em tuyết chôn tôi với tuyết
Chôn liễu bên hồ trong gió xiêu.
Tác giả Đinh Nho Tuấn