Đường 9 – Nam Lào em ơi có biết không
Có một phần thịt xương anh ở đó
Rừng Quảng Trị xác xơ bom cháy cỏ
Nắng đỏ mắt người
Máu đỏ đồi tranh
Cả trung đoàn – đồng đội của anh
Hứng hỏa lực Dốc Miếu, Cồn Tiên, Khe Sanh nhả đạn
Súng quét ngang
Trực thăng quét bạt
Ngã xuống rồi vẫn hát khúc quân ca
Mảnh cối trực thăng
Ôi trời đất vỡ òa
Đau đớn
Xót xa
Không kêu la sợ hãi
Rồi hòa bình
Chiến tranh xa… xa ngái
Chưa bao giờ anh gặp lại các em
Cô dân công hỏa tuyến vượt màn đêm
Băng lửa đạn cho anh thêm mạng sống
Muốn tìm em giữa rừng xanh gió lộng
Chiến địa mênh mông Quảng Trị nóng khô người
Em đâu rồi những cô gái xinh tươi
Có được về quê nở nụ cười hạnh phúc
Hay nằm đó giữa Trường Sơn bao ngày nắng rực
Dang dở thanh xuân
Ký ức đốt tê lòng
Tháng bảy về em ơi có biết không
Nén tâm nhang giữa mênh mông hương khói
Nghĩa trang Khe Sanh đồng đội đâu mà hỏi
Chỉ có mộ bia… vọng tiếng nói ân tình
Gió thì thầm khúc hát chốn uy linh
Kể câu chuyện nhân sinh nơi sống thác
Đêm Trường Sơn ánh trăng khuy bàng bạc
Những đóa hoa lòng xào xạc nhớ quê hương.
Kính mến viết tặng chú Phạm Hoàn, thương binh trong chiến dịch Đường 9 – Nam Lào, tại cao điểm 1001.
24/4/22
N.H.Y