Rưng rưng lệ đọc nét thư con gái
Đồng đội ơi
Giá thời gian trở lại
Ôi nhánh lan rừng… anh vẫn mãi yêu em.
Người lính già
Chiến tranh đi qua
Đã xa
Xa lắm
Một trưa hè bỏng nắng
Vết thương năm nào chẳng thể ngủ yên
Rừng Trường Sơn nghe ve hát liên miên
Tuổi 20
Hồn nhiên yêu từng nhành hoa dại
Mẹ của con
Vợ hiền
Người yêu
Em gái
Quê nhà gửi lại nỗi nhớ thương
Tiền phương
Con đường mãi chưa thấy cố hương
Con đường chỉ có tiến lên phía trước
Cứ thế mà đi không quay đầu trở ngược
Những đoàn quân trùng điệp hướng Sài Gòn
Bom Napan cháy vào giấc mơ con
Cháy vạt rừng bạn còn đang nằm đó
Trơ trụi đất tàn tro vùi cháy cỏ
Trong khói khét da người có cả nén thanh xuân
Giải phóng Sài Gòn – không thể đủ đoàn quân
Bởi một phần đã ra đi mãi mãi
Dãy Trường Sơn chở che người ở lại
Mảnh trăng cuối rừng tê tái giữa hoang vu
Người lính nâng niu tấm vải dù
Rưng rưng lệ đọc nét thư con gái
Đồng đội ơi
Giá thời gian trở lại
Ôi nhánh lan rừng… anh vẫn mãi yêu em.
N.H.Y