Có một chiều như chiều thu năm ấy
Anh đến thăm em, sân trường lá rơi đầy
Ghế đá lặng thinh, mình ngồi dưới gốc cây
Em cứ ngỡ khoảnh khắc này vĩnh viễn
Anh ngày ấy, sinh viên khoa đạo diễn
Em vào cấp ba, anh tình nguyện dạy kèm
Ròng rã thời gian tuần ba buổi sách đèn
Anh vượt đường xa luyện cho em bằng đỗ
Mình kề bên nhau, mùa thu lá đổ
Em kể chuyện líu lo, anh chăm chú mỉm cười
Heo may mơ màng thổi từng đợt lá rơi
Hai đứa hồn nhiên chơi trò bắt lá
Chiều ngả hoàng hôn, anh nhìn em rất lạ
Ánh mắt anh như giấu cả bầu trời
Anh ngập ngừng, anh phải đi rồi
Phải nghỉ dạy, em ơi… anh buồn lắm
Em sững người, nhìn anh, im lặng
Chẳng biết nói gì trong ánh nắng phai
Hai đứa đi chung suốt một lối dài
Rồi sau đó, rẽ về hai ngả khác
Từ chiều ấy, hoàng hôn như đã nhạt
Thu vẫn lá bay nhưng xao xác vô tình.
N.H.Y
Bài thơ lấy cảm hứng từ câu chuyện tuổi hai mươi của Hari Thủy.