Hồi ấy tôi hai mươi
Hay mỉm cười rất ngố
Nó bảo tôi số khổ
Nên giai theo cả đàn
Thế mà cứ mơ màng
Nhặt hoa rơi khung cửa
Rồi già thêm tí nữa
Ai mà chứa được bà
Tôi híp mắt cười xòa
Đợi cho qua mùa quít
Nó nhìn tôi cười tít
Ừ cứ thế cho lành
Thời gian trôi thật nhanh
Thoáng cái thành ba mấy
Tôi vẫn y như vậy
Chẳng để tâm ông nào
Một hôm nó ào ào
Lao đến nơi tôi ở
Tóm tay tôi nhăn nhở
Gào lên rằng nhớ tôi
Hay là mình làm đôi
Cho cuộc đời thêm đẹp
Tôi trả lời đanh thép
Rằng ai thèm lấy tôi
Nó chẳng nói nửa lời
Lôi tôi ra ngoài cửa
Nó bảo rằng nó hứa
Sẽ tặng tôi cả đời
Tôi chỉ việc thảnh thơi
Trong cơ ngơi của nó
Việc gì phải lọ mọ
Kiếm tiền cho khổ người
Nó sẽ làm tôi cười
Rất vui tươi thích chí
Ờ, hay hay, có lý
Thôi nghĩ chi lắm điều
Chỉ sợ nó nói điêu
Tôi xiêu lòng ra phết
Thôi được, tôi chốt hết
Nó nghệt mặt bất ngờ
Nó tưởng nó nằm mơ
Lỡ mai tôi đổi ý
Thò tay rút vội ví
Dúi thẻ vào tay tôi
Ôi nó thật tuyệt vời
Thế mà tôi không biết
Từ giờ cho nó chết
Hết đường rời khỏi tôi.
24/8/22
N.H.Y