Nhưng an toàn nhất vẫn là những ngày còn trong bụng mẹ
Con ngủ say chín tháng mười ngày
Khi lớn khôn thức trắng đời trần thế "
Thơ quán xin trân trọng giới thiệu chùm thơ đầy cảm xúc về mẹ mùa Vua Lan của Nhà thơ, Tiến sỹ Đinh Nho Tuấn.
CẮT TÓC CHO MẸ
À ơi, bàn tay con trai
Con trai cắt tóc cho mẹ
Tóc mẹ mây trắng về trời
Mây trắng dừng cuộc rong chơi
À ơi, tiếng chì tiếng bấc bay đi
Lúa khoai đồng ruộng bay đi
Tóc mây gió sương đời mẹ
Những ngày cơ hàn bay đi
À ơi, giọt sữa tóc mẹ thánh thót
Mồ hôi bện thành tóc bạc
Tóc bạc mẹ ru đời con
Lời ru vang trong bóng đêm
Bóng đêm chờ đậu bên thềm
Hoàng hôn chồn chân bên mẹ
Tóc mẹ là tơ mềm thế
Bồng bềnh lửa ấm tay con.
MẸ VÀ EM
Con đã qua muôn nẻo đường đời
Nhưng an toàn nhất vẫn là những ngày còn trong bụng mẹ
Con ngủ say chín tháng mười ngày
Khi lớn khôn thức trắng đời trần thế
Con không thể quay về trốn vào bụng mẹ
Núi còn cao, sông còn dài
Những bài thơ linh hồn khắc khoải
Cuộc đời này tha thiết những lần đi
Con đã trốn vào một người con gái
Giấc nồng say của mẹ tràn về
Thêm một lần trong đời rúc đầu vào ngực nhỏ
Con thấy mình lại được chở che
Núi còn cao, sông còn dài
Những bài thơ linh hồn khắc khoải
Mẹ sinh ra con, trao tay người con gái
Con yên bình, tha thiết những lần đi.
MẸ TÔI
Xuân tám hai, hoa tàn lại mùa hoa
Mẹ trở mình chờ tiếng con mở cửa
Xuân cuối đời lóng ngóng níu hoa rơi
Bấm bàn tay, mẹ nhắc con từng đứa.
Khung trời nhà ta - cửa sổ nhà ta
Chút ánh sáng quẩn quanh rèm cửa
Chẳng vườn tược, giàn hoa, ao cá
Thế giới nhỏ nhoi - căn hộ treo trời.
Mẹ theo con, Cha về chốn xa xôi
Để lại gì ngoài niềm thương tĩnh lặng
Lòng chông chênh nhà không cột kèo
Vườn còn đâu, vườn đâu mà nắng.
Con đường mòn từ giường tới giường
Hàng xóm xung quanh - một người giúp việc
Công việc thường ngày - thuốc men, chọn thuốc
Đau đớn, nỗi buồn đeo tựa đam mê.
Cửa sổ ngày lên trông ngóng quay về
Quê cũ, mộ chồng, đường xa, xa quá
Nén đau tập đi, lần quanh căn hộ
Khấn vái ông trời xin chút bình sinh.
Quanh quẩn, quẩn quanh, nói chuyện một mình
Chờ trông, trông chờ tiếng con mở cửa
Con mẹ bây giờ xa xôi mỗi đứa
Đâu rồi, đâu rồi vườn tược ngày xanh.
Bóng mẹ đơn côi, bóng mẹ mong manh
Duy nhất niềm vui con về mở cửa.
Tác giả Đinh Nho Tuấn