12/05/2022 15:50
Tôi không sinh ra và lớn lên ở miền Trung. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần đi qua miền gió Lào, nắng lửa, cát trắng miền Trung, lòng lại dâng trào một cảm xúc khó tả. Cằn cỗi, mưa dầm, bão lũ, lửa nung… miền Trung quắt quay trong thời tiết khắc nghiệt. Nhưng vẫn đó, một miền Trung ngọt ngào ân tình như câu ví dặm, như điệu hò khoan nhặt và quyến rũ mê hồn như những hoàng hôn hay bình minh rực rỡ trên biển bao la, rừng xanh, núi biếc và những cánh đồng bát ngát… Miền Trung, nơi ấy là yêu thương!
Bao lâu rồi anh chưa ghé miền Trung
Dải đất gánh cả hai đầu đất nước
Bức tranh quê trong lòng người xuôi ngược
Đi khắp bốn phương vẫn ao ước trở về
Thả hồn mình bát ngát dọc triền đê
Úp mặt sông quê vỗ về cơn nhớ Mạ
Trong vắt tiếng cười bên vườn cây trĩu quả
Câu ví dặm nào ru ngọt cả giấc mơ
Cát trắng miền Trung một dải ven bờ
Ngàn năm đẹp như câu thơ trên sóng
Dãy Trường Sơn hát bài ca hy vọng
Của một thời cháy bỏng đã đi qua
Chiều miền Trung lo lũ ngập mái nhà
Mạ lưng còng ngóng ra mênh mông nước
Gió lào khát khô còn chưa quên được
Bão đã tràn về ngằn ngặt nỗi tai ương
Sạt lở nước dâng chia cắt những con đường
Nhưng lũ đi qua lại kiên cường đứng dậy
Cây trái xanh tươi trên đất cằn cỗi ấy
Miền Trung đợi chờ…anh nhớ ghé nơi đây.
N.H.Y