Núi đã không còn là núi
Núi là lời thề Trường Sơn
Bia mộ những người con gái
Nạm lời thề ấy lên non
Những con đường mòn năm cũ
Đã mềm như lụa như khăn
Ngàn thông, đêm thành phụ nữ
Rì rầm trò chuyện lên giăng
Sống, đã vì đường mà sống
Thác đi, nằm mãi bên đường
Con đường bây giờ rộng lắm
Người xưa đã thành khói sương!
Người xưa ở đâu soi gương?
Người xưa nơi nào chải tóc?
Từ đâu thư cho mẹ già?
Hố bom xanh rì cỏ mọc!
Bây giờ bao nhiêu xe, máy
Mong nắng mà ra làm đường
Ngày xưa giời xanh mây trắng
Lại là điểm báo tai ương
Bây giờ con đường huyền thoại
Làm theo công nghệ Hoa Kỳ
Rất ít khi dùng xẻng, cuốc
Ngày ngày sầm sập lao đi
Bây giờ con đường huyền thoại
Chia làm mấy mươi gói thầu
Ngày xưa máu đào, xương trắng
San bằng đèo cao, vực sâu
Bây giờ vào Nam, ra Bắc
Không đâu còn là chiến trường
Không đâu còn là “trọng điểm”
Nghe giời giở gió mà thương!
Muốn thắp ngàn ngàn nén hương
Để nhớ ngàn ngày xưa ấy
Nhớ muôn người như các em
Làm con đường thành huyền thoại
Đồng Lộc không còn như cũ
Từ ngày các em về giời.
(Đi thị sát Đại lộ Hồ Chí Minh mà viết)
Đỗ Trung Lai