06/09/2022 17:10
Đời người như đời lá. Là cứ nghĩ như vậy. Cũng một vòng từ lúc sinh ra, non nớt, lớn dần lên, xanh tươi, thẫm dần, rồi vàng khô, rụng xuống. Trở về tứ đại, tất cả thành hư không. Là cứ nghĩ thế đi nếu có những ngày cặm cụi chiều chiều quét lá trên sân rồi vô tình nhận ra, lẫn trong đống lá vàng, đâu đó, có chiếc lá còn xanh, không hiểu vì lý do gì, đã rụng. Và khi ấy, nếu có ngẩng lên nhìn, biết đâu, sẽ thấy, trên cành cây cao kia, vẫn còn chiếc lá sắp vàng, đang rung rinh, ngằn ngặt gió.
Có một ngôi sao xanh
Vừa bay lên trời biếc
Có một nụ an lành
Vừa khép mi thiêm thiếp
Ngủ đi em, chánh niệm
Quên thời gian quét mòn
Đời là những đóa son
Đỏ ngời trong ngực trái
Cánh hoa ven bờ dại
Cỏ thơm bên kia đồi
Mai này về tứ đại
Suối hoàng tuyền một nơi
Chiếc lá xanh dưới trời
Vừa chơi trên sân nắng
Chợt rơi trong yên lặng
Lá vàng ngằn ngặt thương
Ôi sáu nẻo vô thường
Miên trường trong chớp mắt
Vừa sánh vai chung đường
Bỗng biệt ly dằng dặc
Cánh hoa rơi không sắc
Bay về miền sắc không.
N.H.Y
Bài thơ viết tặng chị Ng.; chị H; em P.; mẹ Lam