Anh thấy không, đông vừa chạm cửa
Lúc sớm tinh mơ khi chưa có mặt trời
Gió chở mùa về trên mái lá chơi vơi
Con đường nhỏ mờ hơi sương lạnh
Em lặng lẽ nhặt cánh hoa ảo ảnh
Của đóa phù dung trong vắt thiện lành
Trắng tinh khôi sâu thẳm tim anh
Từ ban sơ đã là nhành hạnh phúc
Nắng rạng ngời đổi màu hoa tỉnh thức
Sắc thanh tân căng ngực phấn hồng
Một lần thôi sáng rực giữa mênh mông
Chiều lộng lẫy chuyển hồng sang tím ngát
Những cánh hoa sậm lên màu dĩ vãng
Chất chứa niềm riêng, héo úa muộn màng
Hoa sắp lìa đời, trầm mặc lúc đông sang
Nên lưu luyến nhìn trần gian rớm khóc
Ôi phù dung, những ngày xanh lên tóc
Khúc giao mùa chắt lọc nẻo phù sinh
Sớm nở tối tàn, vừa chớm định hình
Đã về đất đợi bình minh thay xác
Hoa cũng như người, xin em đừng ngơ ngác
Đừng ngậm ngùi nhìn cánh hạc bay
Bóng câu qua cửa sổ mỗi ngày
Tuệ quán ở đây, lúc này, em yêu dấu.
N.H.Y