THẦY TÔI

19/11/2022 23:16
Thời gian có thể xóa nhòa bao kỷ niệm. Nhưng những kỷ niệm về trường xưa lớp cũ, thầy cô giáo, những người đã dìu dắt, dạy bảo ta nên người thì khó có thể quên. Nhân dịp kỷ niệm 40 năm ngày Nhà giáo Việt Nam, Thơ quán xin trân trọng giới thiệu bài thơ xúc động về người thầy của Nhà thơ, Tiến sỹ Đinh Nho Tuấn.

Thầy tôi dắt xe đạp, xe đạp dắt Thầy

Đường làng chênh vênh ngả nghiêng bờ vực

Đông về gọi sông cánh đồng ngập nước

Lúa trổ đòng đòng níu áo Thầy tôi.

 

Thầy tôi đạp xe, xe đạp Thầy tôi

Manh áo, hồn thơ, kéo ngày tuột xích

Dép lốp, cặp đen, quần tây vá chịt

Mũ lá, dây gai, nút thắt dặm đường.

 

Cháy bước Thầy tôi nắng gió vô thường

Trăng về dẫn sao trùm ngôi nhà nhỏ

Vườn tược tồng tuyềnh gió đơm nghèo khó

Rau nhạt, vừng đen, lưng bát cơm gầy.

 

Rau nhạt, vừng đen, lưng bát cơm gầy

Leo lét đèn chai, nhoè dòng giáo án

Ngày mai ra sao, con tim mắc cạn

Sa mạc mênh mông thử bước chân người!

 

Sa mạc mênh mông thử bước chân Thầy

Thầy tôi ôm sách đạp qua sa mạc

Thầy tôi ôm sách vượt đời ghềnh thác

Cơ cực qua dần, tay với thong dong.

 

Theo bước Thầy tôi thấp thoáng nàng thơ

Trồng lên đường xanh, hàng cây lục bát

Phấn trắng, bảng nâu, kiếp trần đen bạc

Bục giảng ru mình, cõng bóng Thầy tôi.

 

Phòng học đơn sơ mấy chục đứa ngồi

Cơn đói cuồng quay nghe Thầy giảng Hịch

Ánh mắt ngày xanh, hồn như bị xích

Thương kiếp hồng nhan, quằn quại thân Kiều.

 

Thầy tôi già rồi, chân bước xiêu xiêu

Hồn vẫn lên xanh đâu thèm chống gậy

Cánh đồng năm xưa Thầy tôi cày cấy

Mùa đời, mùa người theo vụ mà xanh.

 

(Kính tặng Thầy giáo Trần Xuân Cường)

Tác giả Đinh Nho Tuấn